Xin lỗi vì đã dối em nhiều, thật lòng anh không cố ý.
Anh biết lúc đó em buồn, nhưng em vẫn cố chấp và tin tưởng ở anh. Còn em cứ dối anh vì nghĩ như vậy sẽ tốt hơn, nhưng em đã sai, sai thật nhiều. Anh không giận, vẫn chấp nhận em, vẫn thương em. Xin em hãy hiểu cho vì lúc đó anh thật bối rối, cảm giác thật xáo trộn, không biết mình nên hay không nên yêu em. anh sợ rằng cảm giác mình đang có chỉ là ảo, để rồi một lần nữa anh đã sai. Có lẽ hạnh phúc nếu mình không biết gìn giữ thì một ngày nào đó nó cũng sẽ lặng lẽ ra đi.
anh chỉ biết có một người đã làm anh rất hạnh phúc và điều quan trọng nhất.....anh đã nâng em dậy từ nỗi đau khổ của mối tình đầu, đã đưa em về . Nhưng giờ đây anh lại xô em xuống vực thẳm của thất vọng, em phải làm sao để leo lên bờ vực thẳm đây?anh đau buồn lắm em biết không? Buồn không chỉ riêng mình chia tay mà buồn vì những gì mình đã có. Tại sao anh còn tình cảm với người bạn gái cũ đó mà lại đến với em? để rồi hôm nay chỉ còn mình em ngậm ngùi cùng những giọt nước mắt cô đơn. Ai đã thuỵết phục em quên hẳn mối tình đầu, quên đi những quá khứ không nên nhớ, để rồi người lập lại cái sai của em lại là anh? Muốn trách anh thật nhiều, chỉ trách mình sao lại quá dại khờ. Em đã từng nói với anh: ''Tình yêu đến rồi đi, nhưng tình bạn sẽ luôn có nhau'', anh lại nói: ''Em đừng quan tâm đến anh, cứ để anh làm những gì anh muốn làm''. Giờ đây anh và em cũng như câu nói đó, con đường của mình đã chia đôi. Từ nay anh phải đứng bên lề cuộc sống của em và nhìn em từ một phía xa mờ ảo.
anh đã tự nói với lòng mình là hãy quên đi, nhưng sao anh thấy khó quá, anh chưa quên được. Đến bây giờ anh vẫn chưa quên được em. Có lẽ là người quá đặt nặng tình cảm. anh vẫn bị dày vò, dằn vặt bởi câu hỏi "vì sao"? anh đã tự đặt ra cho mình không biết bao nhiêu câu trả lời ngớ ngẩn để có thể quên đi tất cả những gì đã có với em, để rồi những giọt nước mắt của muôn ngàn lý do cứ rơi mãi theo nỗi buồn. anh không dám đến với ai nữa, anh đã sai lầm khi yêu thêm một người,
Những ngày tháng qua anh đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ lại về mọi chuyện. anh cảm ơn....đã cho anh tận hưởng những cảm giác của tình yêu, những thấp thỏm đợi chờ, những giận hờn, những niềm vui và cả những nỗi buồn, giọt nước mắt. anh sẽ cất giữ những kỷ niệm đó nơi sâu thẳm trong trái tim mình, cũng như giữ lại những kỷ niệm đẹp về nhau. Và dù xa nhau nhưng anh vẫn tin những điều tốt đẹp em nghĩ về anh là đúng. Với em...anh vẫn là một người tốt.
Giờ đây anh đã tìm lại được niềm tin và niềm vui trong cuộc sống, vì bên anh còn có biết bao nhiêu người thân yêu, đó là gia đình và những người bạn. anh còn có công việc và ước mơ cho tương lai của mình. Yêu thương một người nào đó không cần thiết phải giữ người đó bên cạnh đúng không? Ở phương trời nào đó anh cầu mong hạnh phúc luôn mỉm cười với em và những điều tốt đẹp nhất luôn đến với em. anh vẫn nhớ về em, có khi nào em nghĩ đến anh dù đó chỉ là những giây phút nhỏ nhoi không?
CHỈ XIN EM MỘT LẦN
Anh thà được một lần cảm nhận mùi thơm từ mái tóc em, một lần được hôn đôi môi em, một lần được xiết nhẹ đôi tay còn hơn là sống bất tử mà không bao giờ có điều đó. Chỉ một lần thôi!
Anh yêu em mà không biết tại sao, bằng cách nào và thậm chí từ đâu...
Anh tin chắc rằng điều này sẽ không hề dễ dàng. Anh tin chắc rằng sẽ có một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời mình một trong hai chúng ta muốn rời bỏ. Nhưng anh cũng tin chắc rằng nếu giờ đây anh không ngỏ lời cùng em thì trong suốt quãng đời còn lại của mình, anh sẽ phải hối tiếc bởi vì anh biết rằng trong trái tim anh chỉ duy nhất có em thôi.
Ðiều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim mình thật sự cảm nhận.
- Khi ban dang cuoi ,o dau do co nhung nguoi dang khoc,
- khi ban dau kho,o dau do con co nhung manh doi kho cuc hon ban.
- Hay song voi hanh phuc ma ban dang co.Va moi lan vap nga la mot lan ban khon lon.
- Con ve ban than tui thi tuy moi nguoi nhan xet thui!
Tại sao bạn không dám đối diện với chính mình để nói với ai đó rằng bạn rất yêu và rất cần họ.
Tại sao bạn muốn đem đến hạnh phúc suốt đời này cho 1 ai đó , vậy mà tại sao bạn lại nhiều lần vô tình làm tổn thương họ .
Tại sao bạn yêu cầu người khác không được xúc phạm bạn nhưng chính bạn lại xúc phạm người ta .
Tại sao bạn lại đóng trái tim của bạn sau 1 cuộc tình dang dở , phải đi tìm chiếc chìa khóa kì diệu để mở nó ra chứ .
Tại sao bạn luôn mỉm cười với 1 người xa lạ , nhưng luôn làm người bạn yêu thương phải khóc .
Tại sao bạn nghĩ mọi người quay lưng lại với bạn , bạn hãy nhìn lại đi .
ĐÂU ĐÓ VẪN HƯƠNG TÌNH CŨ
Vừa thức giấc nghe hồn chưa kịp tỉnh...Và nắng mai còn trốn dưới chân đồi...Vẫn chập chờn đâu đó chuyện duyên đôi...Chim ríu rít cùng bướm ong hộ giá...Nghe thân xác bổng nhiên như tan rã...Khi tâm linh cứ trỗi dậy liên miên...Kỷ niệm xưa bủn rủn cánh tay liền...Trong thoáng chốc lệ tuôn tràn trên má...Lòng đi hoang, chợt nhớ về tất cả...Những hương lòng tất bật đón tình êm...Nụ hôn say, nồng thắm lúc trăng đêm...Anh ru nhỏ vào cơn thèm ái mộng...tay trong tay trước chiều nghiêng gió lộng...Thu ngập ngừng như suy đoán niềm xa ...Lá sẽ vàng cuồn cuộn giữa phong ba...Như tan mất, thuyền không mong đỗ bến !....Trong đêm vắng nhỏ thắp đôi ngọn nến...Ánh mập mờ mắt đẫm lệ .... Trời ơi !...Ai gieo chi bao khoảng trống xa vời ...Giờ còn lại là trang đời ngày ấy ...Dĩ vãng xưa trên gối mềm tỉnh dậy...Thều thào nhanh như tiếc một vì sao...Đã rơi rồi trong vũ trụ - mất nhau !...Bình minh đã ... xoá tan đi mảnh cũ.....ầm tay với, rỏ xa vời hơn nữa...Xót xa này làm chùn bước ai đi...Giữ lại chi, bao giọt lệ hoen mi...Màu tím sẽ không còn là màu áo ! ....Xuân có đến phôi phai niềm thiểu não ?...Nắng Hạ về khơi sắc thắm trong lòng ?...Liều thuốc làm quên bao nỗi nhớ mong...Là năm tháng vật vờ trôi theo nước ...Cà phê đắng nếm hoài sao chẳng chán__Bọt ái tình men đắng cũng thường khi__Người bỏ đi, để lại nhớ vô vàn__Đời có lẽ chẳng còn chi ý vị.....nguyên tác van tho nghe buon the thiet!!......chanh nho ve ky niem xa xua ....meng mong song bien trung duong....con thuyen tinh ai tim dau ben bo..
CÓ NHỮNG LÚC...NGỒI MỘT MÌNH
Có những lúc ngồi một mình, nghĩ lại điều đã qua, chuyện đã làm, thấy buồn cười và thương mình hơn…Có những lúc nhìn một dáng người, một ánh mắt, một cử chỉ, thấy xon xót trong lòng và thấy tiếc nuối nhiều hơn…Cuộc sống sao mà khó….Người với người sao mà khó…Hay tại mình đa nghi? Mình không tin tưởng ai, không thực sự trải lòng cùng ai, nên rồi cũng không ai tin mình, thực sự trải lòng cùng mình?!...Được vậy đã chẳng nói làm gì…Nếu lúc nào cũng “có qua ắt có lại”, thì sẽ không còn thơ văn, không còn phim, không còn nhạc, không còn khoa học, không còn mê tín, không còn sợ hãi, không còn con người….Bởi vì cuộc sống không công bằng…Kẻ đáng được nhận thì lại mất, kẻ không đáng cho thì lại được cho…Người nọ với người kia chẳng bao giờ là thật hoàn toàn…Lúc nào cũng còn lại một chút gì đó, một bóng mờ gì đó…ủ lại trong lòng…..CN này lại đi cafe. Cafe đắng như nụ cười hai đứa đắng…
Có đôi khi qua khứ luôn tồn tại và là vinh cửu trong trái tim ta. Nhưng với bạn gái ấy có thật xứng đáng dể tồn tại trong trái tim ta không?. Ta đã từng cay đắng.....bây giờ ta mới là chính minh, lời khuyên dành cho ta là: hãy cố gắng vượt lên chính mình và hy sinh cho những gì cần đáng để hy sinh. Chúc ta luôn tràn đầy nghị lực. bạn nhé !
Tình yêu dành cho cô ấy rất sâu nặng và rất đẹp, hãy giữ gìn nó như một kỷ vật của riêng ta (giữ cho ta chứ không phải dành tình yêu đó cho cô ấy) vì cô ấy rất không xứng đáng để nhận tình cảm của ta. Nếu có người thứ 3, thứ 4 trao cho cô ấy danh vọng và quyền lực thì cô ấy cũng sẽ "đau khổ vì hòan cảnh" để đón nhận mà thôi. chúc ta có đủ nghị lực,...vui ha
ĐÀN ÔNG "BẤT ĐẮC DĨ HAY BẤT THƯỜNG"
1. Đàn ông mà phải cưới vợ là chuyện bất đắc dĩ
2. Đàn ông mà không lấy được vợ là bất thường
3. Có vợ đẹp là bất an
4. Có vợ xấu là bất hạnh
5. Có vợ giỏi là bất xứng
6. Mình ở nhà mà để vợ đi làm là bất ổn
7. Mình đi làm mà để vợ ở nhà bất tiện
8. Không nuôi nổi vợ là bất tài
9. Bị vợ chê là bất lực
10. Bị vợ cắm sừng là bất cảm ứng
11. Biết vợ có bồ mà tỉnh bơ là bất cần
12. Quyến rủ vợ bạn là bất nghĩa
13. Tin bạn mà mất vợ là bất cẩn
14. Khen người đẹp trước mặt vợ là bất lợi
15. Cãi lời vợ là bất kính
16. Nhậu không mời vợ là bất công
17. Nhậu về đánh vợ là bất nhân
18. Vợ kiểm tra túi chồng là thể hiện sự bất tín
19. Nộp lương đủ cho vợ là bất khả kháng
20. Trộm tiền vợ để đánh bài là bất lương
21. Xin tiền vợ đi uống bia ôm là bất khả thi
22.Cãi nhau với vợ về việc dạy con là bất phân thắng bại
23. Lời vợ dạy luôn luôn là bất biến
24. Tính xấu của vợ là bất di bất dịch
25. Khi vợ nổi máu ghen là bất luận phải trái
26. Bị vợ chửi mà làm thinh là bất bạo động
27. Bị vợ đánh mà không khai ra bồ là bất khuất
28. Vợ giận đi ngủ riêng la thể hiện sự bất hợp tác
29. Vợ bỏ nhà đi luôn là bất chiến
30. Được vợ khen là điều bất ngờ
31. Vợ làm mồi ngon cho chồng nhậu là bất hủ
32. Cùng vợ đi chơi cuối tuần là bất diệt
33. Vợ là người phụ nữ mau già nhưng bất tử
ĐÔI DÉP
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kiaORTHERSIDE OF LIFE....FEEL SORRY FOR NOTHING
Bài thơ cuối cùng anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về... đôi guốc
Khi nỗi khổ đã trở thành quen thuộc
Chỉ vật tầm thường mới viết được thành thơ...
Hai miếng gỗ kia gặp gỡ tận trong rừng
Có yêu nhau đâu mà đóng thành đôi guốc?
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược,
Lăn cầu thang, té xuống ruộng... cùng nhau.
Cùng bước, đạp "mìn", có kẻ "dính" người không
Cùng chia sẻ sức người đè nặng
Khi vui vẻ không đi cùng kẻ khác
Số phận người này phụ thuộc ở người đi.
Nếu ngày nào một chiếc guốc mất đi,
Mọi thay thế được vui mừng đón nhận
Dẫu hơi khác nhưng người đi chẳng biết
Hai chiếc này giờ đã là một đôi!
Cũng như mình trong giây phút này thôi!
Bước hụt hẫng dẫu nghiêng về một phía
Rồi anh cũng tìm được người thay thế
Mà trong lòng mãi rủa mình quá ngu!Đôi guốc vô tri vẫn thế bước song hành,
Chẳng hứa hẹn nên vẫn thường giả dối
Chẳng thề nguyền ngu gì không phản bội
Dẫu lối nào cũng có mặt cả đôi!Không chịu nhường nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải, trái
Như tôi yêu em bởi một điều: trót dại!
Kết thúc tình mình cho đỡ tổn... money.
Hai mảnh đời ầm ĩ bước chen đua
Cứ tiếp tục dẫu chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là vẫn còn mọi thứ
Vì vẫn còn một chiếc khác... sơ cua!Những cơn gió xoáy đổi chiều cuốn tung đám lá vàng như cuốn theo cả những kỉ niệm vàng úa nhức nhối một thời em đi xa... xa mãi... Những giọt mưa bắt đầu nặng hạt và trút ào xuống như muốn xóa đi bao muộn phiền trong anh. Trời đã bắt đầu se lạnh... Cái giá lạnh khiến cho con người ta càng thấy cô đơn hơn. "Về với anh đi em... Anh sẽ chờ em..."
Nói với Mưa
Xin mưa đừng rào rạt
Ðể suốt đêm nằm mơ thấy một người
Ðể câu thơ em lại ướt như một mùa mưa cũ
Nhòa nhạt mất rồi
Khó có thể đem phơi
Mưa đừng rơi ..
Ðừng rơi..
Ðêm mùa thu run rẩy những giấc mơ
không có hồi kết thúc
Giật mình nắm tay mình thấy lạnh
Ngày xưa đã từng ấm hơn bây giờMưa lướt qua đời thì thành sông thành suốiChẳng biết tại sao mưa có thể gõ vàonhững hồi ức xa xưa
Ôi thanh âm của mưa
Em lục lọi dò mà chẳng tìm ra
từ nào tả nổi
Ký ức qua đời cứ day dứt lênh đênh
Ru mãi những điều chẳng chịu ngủ quên
Cứ đợi những đêm mưa là cồn cào thức dậy
Ai bảo mình nặng nợ nhau đến vậy
Như giọt nước cuối thềm nặng nợ với rong rêu ...
Thôi thì thôi ...
Nhắm mắt bước chân quaDù biết đêm nay sẽ lại thấy em với cái nhìn mưa tháng bảy
Có một thời em đã từng ướt áo
Mình không bao giờ thức dậy
Nhưng kịp nhận ra
Trong cõi vô thường
Ta cũng vuột tầm tay nhau..........- Trong một tiết học cô giáo hỏi các học sinh
- “Các em thích con số nào nhất”
- Có nhiều học sinh trả lời với nhiều con số khác nhau
- Riêng Tèo là người trả lời sau cùng
- “Thưa cô : em thích nhất là số 21593″
- Cô giáo hỏi sao em lại thích số đó
- Tèo trả lời “thưa cô con số đó rất có ý nghĩa”
- Ý nghĩa gì:cô giáo hỏi ?
- Thưa cô : 21593 có nghĩa là “nếu 2 người cùng làm chung 1 việc trong 5 tuần thì sau 9 tháng sẽ có một người thứ 3″LÚC BÉ Một chút vui thôi!!!!^_^
Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ...Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học...
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ .
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé, tưởng muốn gặp thầy cô là ở trường...Lớn lên mới biết, còn có thể gặp thầy cô ở quán nhậu nhiều lần...(chuyện thiệt...hihi)
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi..Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi...Lớn lên mới biết, càng học càng ngu đi ...fordebut@blogmaker:Cảm ơn các bạn, những người đã và vẫn đang bước vào cuộc đời mình,"bước chân các bạn đi qua trong cuộc đời mình sẽ là những dấu nhấn trong một bản nhạc mà mình yêu thích nhất, có những nốt lặng, cũng có cả những nốt vút cao, bay bổng ... nhưng hòa quyện thành những giai điệu thật nhịp nhàng, lắng đọng "